Thứ Ba, 17 tháng 11, 2009

Lọ mọ

Đi Hạ về Đông.
Ấy nói thế cho oai. Chứ chẳng phải xuống Đông lên Đoài gì cho cam.
Chỉ là tối qua đi tối nay về.
Nhưng đi nắng về mưa. Đi nóng về lạnh.

Tối qua vào Tam Kỳ ngủ lại để sáng nay lên Bồng Miêu sớm.
Tình cờ mà ghé một nhà khách. Sân rộng đậu xe. Phòng đầy đủ máy lạnh, nước nóng, khăn, dầu gội, bàn chải răng, trà nóng, tv cáp và wifi. Hai giường đơn 120K.
Tiếc là không có thời gian thưởng thức tv với wifi vì phải bàn công việc. Hơn 1h30 mới ngủ mà 5h đã dậy.

Tam Kỳ có 3 cái kỳ (cục?). Nay có lẽ nhiều hơn (3), vì đã lên thành phố (?!). Đường Hùng Vương rộng bát ngát, nhưng có vẻ lối xe đi còn nhỏ hơn dải phân cách. Dân gian nôm na gọi "con lươn", ở đây nhiều người bảo phải là "mãng xà" (!).
Sáng, trong lúc chờ vì trả phòng quá sớm, bèn ngắm mấy món đồ lưu niệm bán trong nhà khách. Chủ yếu 3 loại đồ đá: hoa hồng, Di Lặc và cóc. Mấy chú Thiềm thừ này ngồi trên một đống tiền và vàng bạc, thậm chí còn đeo trên lưng chuỗi tiền và ngậm một đồng trước miệng.
Ra khỏi nhà khách, chạy xe trên đường Hùng Vương thì phì cười vì đoạn này cứ như phố cóc (?). Cà phê cóc. Tiếp, Cóc 360. Rồi, Cóc Pro. Đùa bảo chẳng mấy nữa sẽ có Cóc Plus, Cóc Advanced, ... (?!). Lại còn Ngã tư Coóc (ghi chú: chép nguyên văn, không phải sai chính tả nha!).

Ngày không thuận. Từ nửa đêm trời đổ mưa. Công việc không tốt vì chuẩn bị quá ít. Trong lúc hưởng gió núi và mưa ướt át thì nhận được tin nhắn của các nữ nhân. May mà Đông đột ngột chưa đến nỗi phải co ro (!).
Còn được nhắc nhở về dịch mắt đỏ. Về nhà tắm xong tự nhiên thấy xốn mắt (?). Thế là khai trương luôn lọ Vrohto. Hihi.

Không có nhận xét nào: