Thứ Sáu, 2 tháng 10, 2009

Nhân vô viễn lự tất hữu cận ưu

Ketsana là một tropical storm.
Còn Parma là một typhoon.

Cũng hy vọng nó không ghé xứ này.

Hy vọng là hy vọng. Thực tế là thực tế.

Cùng với mức sống đang ì ạch leo lên từng ngày, những cơn cuồng nộ của thiên nhiên ngày càng ghê gớm. Những cơn bão thời tuổi thơ tôi thổi bay mái tranh thổi xiêu vách đất. Nay nhà xây mái ngói cũng sụp đổ tan tành. Nền lát gạch men nâng cao lũ vẫn vào nhà như ngày còn thềm đất thấp.

Dự báo sai - chủ quan - bay mái, sập tường, đổ cây đè người - nước lên nhanh thuyền ghe không kịp chạy - đất lở cầu trôi đường hỏng - người chết, lương thực hết, thiệt hại hàng ngàn tỉ đồng - mì gói nhai trệu trạo ...
Vòng đời cứ vậy mãi sao?
Ngã bao lần thì được một lần bớt dại?

Bão - buộc cửa - chờ. Lụt - kê giường - chờ. Dự báo - máy móc cũ - nhân lực yếu. Đường vẫn mỏng. Cầu vẫn yếu. Sông vẫn lấp. Rừng vẫn chặt. Bão lụt là cơ hội xóa sạch chứng cớ ...

Người dân vẫn ... hên xui.

Loài người vẫn muốn chế ngự thống trị thiên nhiên.

Đến bao giờ mới biết sống chung như bạn?

???

Không có nhận xét nào: