Thứ Năm, 25 tháng 10, 2012

Thứ Sáu, 5 tháng 10, 2012

NGƯỜI PHÓNG ĐÃNG

Tỉnh Hà-nội mưa phùn bay mù mịt,
Lá bàng deo trên đường những mầu đỏ chết,
Hai bên phố vắng lặng ngắt như tờ.
Tôi bước lên, gót giầy đếm các vần thơ,
Mặc gió lạnh bên tai ù ù thổi
Và mặc kệ lòng không đang khóc đói
Vành mũ giạ nước đọng như giọt tranh,
Như điểm một trang ngọc sáng long lanh
Trên mũ triều thiên của người thi sĩ.
Cảnh ủ rũ mà tâm hồn tôi vui, trẻ,
Cùng nàng Ly-Tao lựa chọn mấy lời thơ
Để tả hơi khói lam ôm ấp vừng cây xa
Với lớp nhà giốc ngược hình trên đường loáng
Trời thấp. Mây âm thầm và nặng
Gợi cái bâng khuâng lên thành phố với lòng tôi.
Dảo bước đi, tôi cất lớn tiếng cười
Rũ mưa bám trên mình và đuổi cái buồn len trong trí.
Gió thổi, tối dần, đường vắng vẻ.
Thi-hứng nồng nàn, tôi cứ tiến lên,
Cho đến khi Hà Nội sáng chưng đèn,
Mới sực nhớ, đêm nay không chỗ trọ.

THẾ LỮ


Cố gắng chép nguyên văn (vì nhiều đoạn đọc không rõ) từ mục Thơ mới trên báo PHONG-HOÁ, số 42 ra ngày Thứ sáu 14 Avril 1933, TUẦN BÁO RA NGÀY THỨ SÁU, 16 trang giá 7 xu.