Thứ Hai, 17 tháng 5, 2010

Lại ... kể chuyện

Nơi mình làm việc toàn công nghệ cao.
(Câu ni nghe ... quen quen, hihi).

Xưa có chuyện ông kia đố bạn: "Trời không biết, đất biết. Ông không biết, tôi biết".
(Giày ổng đi thủng đế).
Nay trạm mình có câu ... cũng đố: "Trời biết, đất không biết. Chuột biết, người không biết".

Thực ra bây giờ người cũng đã biết rồi. Nên loay hoay với các kiểu nước dùng tạm.
Mình kể chuyện lung tung quá. Nói lại cho có đầu có đuôi.

Trên đỉnh núi cao người ta xây bể chứa nước.
Chống thấm kỹ càng. Nên nói chuyện trong bể đất không tường.
Dẫn ống từ mái nhà xuống hứng nước mưa. Ấy trong bể trời rõ vậy.
Tội nghiệp chuột cũng chỉ là phận sinh linh mò mẫm kiếm ăn. Chui vào ống những tưởng đầu kia le lói. Ngờ đâu một mực tối tăm. Lại sảy chân lỡ bước. Thương ôi phận bèo nước cả.
Người kia giá đừng nhìn ngó thì cũng yên một phận thủy táng. (Hay nhân táng - theo kiểu điểu táng mình đọc được trên báo).
Nay biết rồi. Chỉ thêm oán thán. Âu cũng một kiếp mưu sinh mà kẻ này vô tình hại người kia vậy.

Chẳng đỡ hơn loài người vẫn cố tình mà ăn thịt đồng loại đó ru?

***

Nhân kể chuyện mới nhắc lại chuyện chỉ vừa mới cũ. (Liên quan gần).
Về anh chàng dũng sĩ diệt chuột.
Có chút thành tích tự nhiên được ưu ái ra vào. (Tâm lý rất rất Vịt Nem). Thế là diệt luôn ... giày dép.

Nói rằng, người Hàn thích tạo ra bi kịch, người Hán thích tạo ra huyền thoại, còn người Vịt thích tạo ra anh hùng.

Nói thêm, người Vịt cũng chôn luôn anh hùng.