Thứ Bảy, 31 tháng 10, 2009

Sáng cuối tuần

Sáng cuối tuần.

Thức dậy.
Pha trà.
Bật laptop.

Và ... không vào mạng được.
Và ... ngoài trời rào lên con mưa bất chợt.
Thoáng nghĩ đến cái lò gạch cũ của sư phụ Chí.

Nhưng, (bất ngờ như bắt đầu) mưa dứt. Mạng đột nhiên sáng (!?).

Bây giờ thì online. Lâu lâu lại disconnected. Ngoài kia cũng rào lên những cơn mưa không đầu không cuối.

Hóa ra khoảng cách vui - buồn vốn chẳng là bao ...

Bài hát hôm nay của nàng Xương Rồng cũng có tiết điệu rộn rã hơn thường khi ...

Những con tàu lại ra khơi

(Bài này viết định gửi đăng các báo lề phải)

(Nhưng không biết có tổng biên tập nào chịu đăng không?)

Hehe.

Chả là sau những nỗ lực (phi thường) khá vất vả, sử dụng đủ các công nghệ (tinh vi) tiên tiến (nhất thế giới!), mấy con tàu mắc cạn sau bão (đã, đang và sẽ) lại có cơ hội tiếp tục ... bơi.
Đầu tuần Thanh An 27 nhúng được phao câu xuống nước và hôm nay thì đã mất hút con mẹ hàng lươn.
Lukvn09 thì quay được một tý và đang cắm mũi về phía biển khơi đầy triển vọng.
Chỉ còn Thái Sơn 02 là vẫn im lìm như ... núi Thái Sơn. Hy vọng sẽ đến ngày.

Thứ Ba, 20 tháng 10, 2009

Nhảm ngày thường

Ngày thường.
Sáng lên trường. Chiều về.
Đường vẫn thế.
Mấy con tàu sắt to đùng vẫn phơi mình trên bãi cát. Nghe đồn rằng đem mổ xác chúng lấy sắt vụn còn kinh tế hơn kéo xuống nước hoạt động lại (?). Nhưng cạnh một con tàu người ta đang hì hục làm gì đó (?). Có vẻ như khát vọng biển vẫn còn (?).
Những kè đá ven biển vẫn "giữ nguyên giá trị" như khi cơn bão vừa qua. Mấy chục tỷ đồng tiền cứu trợ đề nghị để sửa đường chắc vẫn đang bị nghẹn ngang đâu đó gần cổ chưa nuốt xuống được (?).

Trong phòng làm việc của mình thì đã có "giá trị gia tăng". Mấy cái bàn ván ép bị thấm nước dột hôm bão e lệ nở như hoa. Và từ đó bò ra những con vật nhỏ li ti, chẳng biết là mối, mọt hay mạt, nhiều vô kể. Mấy đứa mua thuốc chống mối mọt bôi lên. Chẳng thấy có vẻ gì đuổi được chúng mà trái lại đuổi hết người ra ngoài vì mùi nồng nặc.
Thế là phải ra quán cà phê ngồi làm việc. Quán này tên gọi "Manila", không biết có bà con gì với Phi Luật Tân hay không (?). Dưới bảng tên quán có dòng chữ nhỏ "Wife". Không biết ý gì (?). Mình đoán là quán khoe có thể truy cập in-tờ-nét không dây (!).
Đối diện quán này là quán karaoke "Rừng trong phố". Mình đùa: rừng có hổ không nhỉ? Ấy là tự nhiên nhớ đến chuyện "Tiểu sa di tư lão hổ". Hihi.
Làm việc được một lúc thì mấy "DJ"vào thử máy. Đến tường cũng rung lên chớ chưa nói đến màng nhĩ (!). Chắc chuẩn bị cho đại tiệc tối nay (?). Thế là mình tranh thủ xem được một bộ phim nhảm nhí của Mỹ trên kênh Star Movie (phụ đề chứ không nghe tiếng!).

Mấy hôm nay trên đường về thấy người ta xúm đen xúm đỏ quanh con tàu đang được cứu hộ. Xem. Giá như từng đó con người cùng thổi không khéo cũng bay con tàu ra biển khỏi cần cứu hộ (!?!). Thế mới biết năng lượng xứ ta tập trung vào đâu (?). Chả trách đất rộng dân đông mà có đi đâu cũng không ngẩng đầu lên nổi (!).
Một vùng tập trung năng lượng khác là các quán nhậu ken đặc đông nghịt. Điểm mới là các cô nàng tiếp thị bia Miller, rực rỡ trong những bộ đầm bó sát màu vàng, "làm nổi lên những đường cong gợi cảm" (ấy là nói theo đúng tinh thần "lề phải"!!!).

Dĩ nhiên ngày hôm nay không hẳn là một ngày "thường" cho lắm (!). Đường phố lâu lâu lại có một cái "nút thắt cổ chai" (?) vì các cô gái bán hoa ("tươi") tràn ra mặt tiền thị trường (!). Có một cái "cổ chai" ở ngay trước rạp Lê Độ. Mình liếc thấy "phim Hàn", "Cô bạn gái kinh dị" (!, hình như?). Chiến lược tiếp thị quả nhiên "đúng cảnh", "đúng thời" (!).

Thế nên mình gõ vội mấy dòng này. Làm quà cho các nữ nhân vẫn rảnh rỗi lạc vào đây đọc mình viết nhảm (?!).
Cái lối chúc mừng "nước bọt" này xem ra lợi hại. Hehe.

Thứ Bảy, 10 tháng 10, 2009

Ngắn

Bộ Học vừa mới ban hành quy định về độ ngắn của váy nữ sinh.

Cái sự dạy và học ở xứ buôn làng này đã đến hồi hoàn thiện nên các quan không biết làm gì để thể hiện sự mẫn cán của mình.

Bèn thể hiện ngay rằng cái gì đang ở trong đầu các quan và mắt các vị thì đang để ở đâu.

Thứ Hai, 5 tháng 10, 2009

?


Vịnh Đà Nẵng nằm về phía Bắc thành phố Đà Nẵng. Thông ra biển ở hướng Đông Bắc, các mặt khác được đất liền bao bọc, từ núi Hải Vân đến bán đảo Sơn Trà.
Người ta làm một con đường lớn khá đẹp chạy ven vịnh, từ Liên Chiểu sát chân đèo Hải Vân đến Thuận Phước, nối với cầu Thuận Phước bắc qua cửa sông Hàn sang Sơn Trà.
Vịnh Đà Nẵng không sâu lắm. Người ta còn phun cát lấn biển để xây dựng mở rộng về phía vịnh.
Thế kỷ 19, người Pháp đến Việt Nam đã chọn vịnh Đà Nẵng làm bến đỗ. Đến nay vịnh vẫn được tàu bè chọn làm nơi neo đậu tránh gió.
Cuối tháng 9 năm 2009, bão số 9 mang tên Ketsana nhắm hướng Quảng Trị, vào đến gần đất liền thì đổi hướng quặt vào Quảng Nam - Quảng Ngãi. Hoàn lưu bão quệt ngang vịnh Đà Nẵng bốc những con tàu đang neo ở đây lên bờ.
Với những con tàu đánh cá không lớn lắm thì chẳng nói làm gì. Nhưng có ba con tàu vận tải khá lớn, không biết trước bão neo cách bờ bao xa mà sau bão đã chệm chệ leo lên bãi cát sát vào con đường Liên Chiểu - Thuận Phước.
Có lẽ cơn bão thể hiện sức mạnh của nó ở Đà Nẵng rõ rệt nhất trên tuyến đường này. Sóng đánh sạt nhiều đoạn bờ kè. Hẳn nhiều con sóng đã tràn qua bờ kè và hung hãn bốc những viên gạch con sâu lát lề đường dồn lại thành đống như rác.
Việc khắc phục chắc chưa thể một sớm một chiều. Mà làm sao để những con tàu lớn kia có thể lại xuống nước ở vùng vịnh cạn, tiếp tục ra khơi nhỉ?

Phải chăng đáng sợ thay sức nước?
Phải chăng ngày càng khó kiếm một bến đỗ bình yên?

Thứ Sáu, 2 tháng 10, 2009

Nhân vô viễn lự tất hữu cận ưu

Ketsana là một tropical storm.
Còn Parma là một typhoon.

Cũng hy vọng nó không ghé xứ này.

Hy vọng là hy vọng. Thực tế là thực tế.

Cùng với mức sống đang ì ạch leo lên từng ngày, những cơn cuồng nộ của thiên nhiên ngày càng ghê gớm. Những cơn bão thời tuổi thơ tôi thổi bay mái tranh thổi xiêu vách đất. Nay nhà xây mái ngói cũng sụp đổ tan tành. Nền lát gạch men nâng cao lũ vẫn vào nhà như ngày còn thềm đất thấp.

Dự báo sai - chủ quan - bay mái, sập tường, đổ cây đè người - nước lên nhanh thuyền ghe không kịp chạy - đất lở cầu trôi đường hỏng - người chết, lương thực hết, thiệt hại hàng ngàn tỉ đồng - mì gói nhai trệu trạo ...
Vòng đời cứ vậy mãi sao?
Ngã bao lần thì được một lần bớt dại?

Bão - buộc cửa - chờ. Lụt - kê giường - chờ. Dự báo - máy móc cũ - nhân lực yếu. Đường vẫn mỏng. Cầu vẫn yếu. Sông vẫn lấp. Rừng vẫn chặt. Bão lụt là cơ hội xóa sạch chứng cớ ...

Người dân vẫn ... hên xui.

Loài người vẫn muốn chế ngự thống trị thiên nhiên.

Đến bao giờ mới biết sống chung như bạn?

???