Tôi đã bắt đầu điều đó khi tôi mới được
sinh ra. Mẹ ruột của tôi là một nữ sinh viên trẻ, độc thân và bà đã
quyết định cho tôi đi làm con nuôi. Bà thực sự muốn tôi được làm con
nuôi của những người đã tốt nghiệp đại học. Vì thế, tất cả mọi chuyện đã
được sắp đặt để tôi trở thành con nuôi của một cặp vợ chồng luật sư.
Tuy nhiên, tất cả chuyện đó đã bị thay đổi ở phút cuối cùng khi tôi vừa
cất tiếng khóc chào đời, họ đã đổi ý và muốn nhận một đứa bé gái làm con
nuôi chứ không phải tôi.
Chính vì thế, bố mẹ nuôi của tôi hiện giờ
đã nhận được một cú điện thoại vào lúc nửa đêm hỏi có muốn nhận tôi,
một đứa bé trai được sinh ra không mong đợi, làm con nuôi hay không. Bố
mẹ tôi đã trả lời rằng tất nhiên rồi. Tuy nhiên, sau đó, mẹ ruột của tôi
biết được mẹ nuôi tương lai của tôi chưa tốt nghiệp đại học và bố nuôi
của tôi chưa tốt nghiệp trung học, bà đã từ chối ký vào giấy tờ giao
nhận con nuôi. Một vài tháng sau bà mới đồng ý khi bố mẹ nuôi của tôi
hứa sẽ cho tôi đi học đại học.
17 năm sau, tôi cũng vào đại học, nhưng
tôi đã rất ngây thơ khi chọn một trường đại học danh giá ngang hàng với
Stanford. Tất cả tiền tiết kiệm của bố mẹ tôi đã phải dành để đóng học
phí cho tôi. Sau sáu tháng, tôi chẳng thấy được ích lợi gì của việc học
đại học. Tôi chẳng có một câu trả lời nào về việc tôi sẽ làm gì với cuộc
đời của mình và cũng chẳng tin rằng trường đại học có thể giúp tôi trả
lời câu hỏi đó. Tôi đã tiêu tất cả tiền tiết kiệm của bố mẹ tôi dành dụm
phòng khi về hưu vào trường đại học. Vì vậy tôi đã quyết định bỏ học và
tin tưởng rằng rồi mọi chuyện cũng sẽ tốt đẹp thôi. Tại thời điểm đó,
mọi việc dường như có vẻ rất khó khăn nhưng khi nhìn lại, tôi lại thấy
rằng đó là một quyết định đúng đắn nhất của tôi. Giây phút mà tôi bỏ
học, tôi đã từ bỏ những môn học mà tôi không hề thích, thay vào đó, tôi
bắt đầu tìm hiểu những môn học khác có vẻ như thú vị hơn rất nhiều.
Mọi chuyện không diễn ra nhẹ nhàng một
chút nào. Tôi không có phòng trọ vì thế, tôi phải ngủ nhờ dưới sàn nhà
trong phòng trọ của các bạn tôi. Tôi kiếm tiền mua đồ ăn bằng 5 USD,
tiền công trả lại các chai Coca-cola và mối tuần tôi đi bộ 7 dặm qua
phía bên kia thành phố để có được một bữa ăn ngon ở trại Hare Krishna.
Tôi rất thích những món ăn ở đó. Sau này, tôi mới biết được rằng những
gì mà tôi đã phải trải qua khi cố gắng theo đuổi niềm đam mê của mình là
vô giá. Tôi sẽ lấy một ví dụ cho các bạn:
Có lẽ ở thời điểm đó, trường Reed là
trường duy nhất của cả nước giới thiệu nghệ thuật viết chữ đẹp. Ở tất
các các khu học xá, tất cả các poster, tiêu đề của tất cả các tranh vẽ
đều được viết tay rất đẹp. Vì tôi đã thôi học và không phải tham gia vào
những khóa học bắt buộc thông thường nên tôi đã quyết định tham gia
khóa học nghệ thuật viết chữ đẹp. Tôi học cách viết các chữ có nét ở
chân, những biến đổi về khoảng cách giữa các nét chữ, học cách trình bầy
một bản in lớn sao cho đẹp. Tôi nhận thấy rằng đây là một môn học mang
tính nghệ thuật, lịch sử và đẹp một cách tinh vi mà khoa học không thể
làm được.
Những thứ đó dường như chẳng có ý nghĩa
thực tế gì cho cuộc sống của tôi. Tuy nhiên, 10 năm sau này, khi chúng
tôi đang thiết kế thế hệ đầu tiền của máy tính Machintosh, tất cả những
điều đó dường như lại trở lại với tôi và chúng tôi đã thiết kế để cài
đặt tất cả những mẫu chữ đó vào máy tính, Machintosh là máy tính đầu
tiên có những mẫu chữ nghệ thuật rất đẹp. Nếu như tôi không tham gia vào
khóa học đó ở trường thì Mac sẽ chẳng bao giờ có nhiều phông chữ như
vậy. Kể từ khi Windows copy những mẫu chữ đó của Mac thì không có một
máy tính cá nhân nào không có những phông chữ đó. Nếu tôi không bỏ học
và không tham gia vào khóa học viết chữ đẹp thì tất cả các máy tính cá
nhân bây giờ có thể chẳng có được chúng. Tất nhiên là khi tôi đang ở
trường đại học thì tôi không thể kết nối những điểm mốc đó khi nó còn
đang ở tương lai phía trước. Nhưng 10 năm sau thì những điều đó rất, rất
rõ ràng.
Một lần nữa tôi muốn nói với các bạn
rằng, chúng ta không thể biết những điểm mốc có nối kết với nhau trong
tương lai không, các bạn chỉ có thể biết những điều đó khi nhìn lại mà
thôi. Vì thế, các bạn hãy tin tưởng rằng, theo một cách nào nó, những
điểm mốc sẽ nối kết với nhau trong tương lai của bạn. Các bạn cũng cần
phải tin vào một số thứ khác như: sự quyết tâm, vận mệnh, cuộc sống,
nhân quả hoặc bất cứ cái gì. Phương pháp đó chưa bao giờ làm tôi thất
vọng và nó đã tạo ra những thay đổi trong cuộc sống của tôi.
(Steve Jobs)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét