Thứ Ba, 10 tháng 11, 2009

Lan man thời (tiết)

Xuân du phương thảo địa
Hạ thưởng lục hà trì
Thu ẩm hoàng hoa tửu
Đông ngâm vịnh tuyết thi.

Chuyện bốn mùa. Từ ngày còn thơ sách vẫn dạy rằng: năm có bốn mùa ...
Nếu sống ở phía Bắc thì cũng còn biết tiết Xuân ấm áp sau Đông, Thu lá rụng nối Hè.
Có bài hát cũ "mùa đông áo đỏ, mùa hạ áo xanh ...". Sợ rằng hỏi trẻ em Pleiku chẳng mấy em biết là tả loài cây khá nhiều ở phố núi. Vì lá chúng quanh năm cứ xanh xanh ...
Rồi còn bài thơ xưa
Hình như ai đó nói đùa
Thiên nhiên Huế chỉ hai mùa mà thôi
Đã Mưa mưa đến thâm trời
Đã Nắng nắng đến đứng ngồi không yên.

Nay càng khác nhiều.
Sài gòn không còn những cơn mưa ngắn đều đặn giữa chiều. Thay vào đó có lần mình thưởng thức mấy ngày đêm mưa dầm không dứt giữa Sài thành. Như thể vì người Huế xưa, nay hành phương Nam nhiều quá chăng?
Hôm nay đi Dung Quất. Nắng cứ như giữa hè vậy. Tối về thấy chị Chuồn giật tít "Mùa rớt", rằng Hạ rớt lại trong Thu.

Xem ra khái niệm bốn mùa đã xa lại ngày mỗi xa (?!). May ra còn đọng lại trên tên hiệu các quán kem rất teen (!?).

Nhớ bốn mùa thực sự của miền ôn đới nơi mình từng du học ...

Còn điểm này ghi nhận sự chuyển mùa: xe về đến Đà nẵng trong màn tối của thành phố chậm lên đèn. Giống ngày xửa ngày xưa của ông cha:
Đêm tháng Năm chưa nằm đã sáng
Ngày tháng Mười chưa cười đã tối.
Gần hết tháng 9 (Giáp Tuất) rồi ...

P/S: Tình cờ chat, bạn Xương Rồng cũng nhắc câu này, rằng trời mau tối ... (Câu này viết theo yêu cầu, hihi.)

Không có nhận xét nào: