Thứ Hai, 30 tháng 11, 2009

Hay

Mít Đặc ở xứ ... mít

Tình cờ xem cuốn sách giáo khoa tập đọc của học sinh lớp 2, gặp lại anh bạn cũ. Đó là trích đoạn từ truyện Những cuộc phiêu lưu của Mít Đặc và các bạn. Kèm theo có hình minh họa anh bạn, không lẫn vào đâu được. Chắc các nhà làm sách giáo khoa copy lại thôi. Chỉ hơi buồn cười là tô màu không đúng. Cháu nào từng đọc qua đều biết anh chàng này ưa sặc sỡ. Anh ta đội một chiếc mũ rộng vành màu xanh dương, mặc quần ống rộng màu vàng, áo màu da cam và thắt một chiếc cà vạt màu xanh lá:




Tuổi thơ mình từng thích thú biết bao với những Mít ĐặcBiết Tuốt, rồi Ruồi ConBôi Bẩn Sặc Sỡ nữa.
Sau này biết tên nhân vật từ nguyên bản tiếng Nga là Незнайка, vì đây là mẫu nhân vật "gì cũng không biết" ("не знаю" nghĩa là tôi không biết!). Người ta dịch sang tiếng Anh là Dunno (I don't know). Và tên tiếng Việt là Mít Đặc.
Thực ra thì mình không hiểu khái niệm mít đặc từ đâu ra. Từ bé đã quen nghe anh kia mít đặc chị nọ mít ướt. Mà tại sao lại là mít nhỉ? Có phải vì giống trái cây quen thuộc với dân ta? Tình cờ cũng là món khoái khẩu của mình (!). Ngày nay quả mít còn đặc trưng cho nền kinh tế toàn các ngành mũi nhọn của lãnh đạo ta (quả gì gai chi chít? xin thưa rằng quả ...).
Ấy sách giáo khoa nhà ta cũng có chú thích tên gọi nhân vật, nhưng không hiểu sao chỉ bày cho các cháu gọi nhân vật chính là Mít (?). Ôi, chuyện của các bác "biết tuốt" bên Bộ Học (!?!).

Dù sao, cũng vui mừng chào đón bạn Mít Đặc ở xứ An-nam-mít (!).

Lan man phim

Người ta nói rằng năm nay (2009) toàn những phim mãn nhãn nhưng không mấy phim sâu sắc về mặt nội dung. Có người cho đó là hậu quả của cuộc đình công của các nhà biên kịch cách đây 2 năm.
Mình không có được một cuộc sống điện ảnh ngon lành để có thể bình loạn về điều đó. Với những gì tiếp cận được, mình thấy nhận xét trên khá đúng. Có lẽ chỉ trừ phim District 9.
Biết đâu đấy chẳng là sự lên ngôi của các ông chủ rạp (?). Những bộ phim kiểu này dễ hút tiền về các hệ thống phòng chiếu hoành tráng và làm rỗng các kệ DVD.
Thực ra điều mình biết khó có thể vượt qua những gì Mega Star cho phép (!). Trong khi dân ta còn chưa thấy phim rạp khác phim truyền hình chỗ nào.

Và thế là mình xem 2012.
Chẳng khác gì câu chuyện Nạn Hồng Thủy chép trong Kinh thánh.
Dự đoán về sự diệt vong, người ta lựa chọn những cá thể ưu tú (cả người và vật) để gây dựng cuộc sống mới. Dĩ nhiên các nhà lãnh đạo tự cho mình có chỗ (trừ tổng thống Mỹ - thuyền trưởng không rời con tàu chìm, và thủ tướng Ý - vững vàng với lòng tin của mình). Bên cạnh đó là các nhà tài phiệt, nguồn cung cấp tài chính thực hiện. Cuối cùng là những con người, ham sống và may mắn, tìm được con đường "lậu".
Mặc dù đa phần nhân loại dừng lại ở thời điểm 21-12-2012, mình thấy dường như chẳng có gì thay đổi. Cái thời đại mới dù được reset về 01-01-0001 cơ bản không khác gì. Cũng như ngày nay liệu có ai có ấn tượng rằng nền văn minh nhân loại đã từng bị cắt ngang một lần bởi Đại Hồng Thủy (?).

Chỉ những nhà hiền triết là bình tĩnh ở lại với thời đại của mình. Nhưng tư tưởng của họ thì mặc dù vậy vẫn xuyên qua. Có thể đó là lý do khiến nhân loại mãi mù mờ.
Rằng ngày kia thầy cưỡi lên một chiếc lá vượt biển về Đông ...
Rằng bữa nọ thầy cưỡi lừa đi về phía Tây không trở lại ...

Thứ Ba, 17 tháng 11, 2009

Lọ mọ

Đi Hạ về Đông.
Ấy nói thế cho oai. Chứ chẳng phải xuống Đông lên Đoài gì cho cam.
Chỉ là tối qua đi tối nay về.
Nhưng đi nắng về mưa. Đi nóng về lạnh.

Tối qua vào Tam Kỳ ngủ lại để sáng nay lên Bồng Miêu sớm.
Tình cờ mà ghé một nhà khách. Sân rộng đậu xe. Phòng đầy đủ máy lạnh, nước nóng, khăn, dầu gội, bàn chải răng, trà nóng, tv cáp và wifi. Hai giường đơn 120K.
Tiếc là không có thời gian thưởng thức tv với wifi vì phải bàn công việc. Hơn 1h30 mới ngủ mà 5h đã dậy.

Tam Kỳ có 3 cái kỳ (cục?). Nay có lẽ nhiều hơn (3), vì đã lên thành phố (?!). Đường Hùng Vương rộng bát ngát, nhưng có vẻ lối xe đi còn nhỏ hơn dải phân cách. Dân gian nôm na gọi "con lươn", ở đây nhiều người bảo phải là "mãng xà" (!).
Sáng, trong lúc chờ vì trả phòng quá sớm, bèn ngắm mấy món đồ lưu niệm bán trong nhà khách. Chủ yếu 3 loại đồ đá: hoa hồng, Di Lặc và cóc. Mấy chú Thiềm thừ này ngồi trên một đống tiền và vàng bạc, thậm chí còn đeo trên lưng chuỗi tiền và ngậm một đồng trước miệng.
Ra khỏi nhà khách, chạy xe trên đường Hùng Vương thì phì cười vì đoạn này cứ như phố cóc (?). Cà phê cóc. Tiếp, Cóc 360. Rồi, Cóc Pro. Đùa bảo chẳng mấy nữa sẽ có Cóc Plus, Cóc Advanced, ... (?!). Lại còn Ngã tư Coóc (ghi chú: chép nguyên văn, không phải sai chính tả nha!).

Ngày không thuận. Từ nửa đêm trời đổ mưa. Công việc không tốt vì chuẩn bị quá ít. Trong lúc hưởng gió núi và mưa ướt át thì nhận được tin nhắn của các nữ nhân. May mà Đông đột ngột chưa đến nỗi phải co ro (!).
Còn được nhắc nhở về dịch mắt đỏ. Về nhà tắm xong tự nhiên thấy xốn mắt (?). Thế là khai trương luôn lọ Vrohto. Hihi.

Thứ Ba, 10 tháng 11, 2009

Lan man thời (tiết)

Xuân du phương thảo địa
Hạ thưởng lục hà trì
Thu ẩm hoàng hoa tửu
Đông ngâm vịnh tuyết thi.

Chuyện bốn mùa. Từ ngày còn thơ sách vẫn dạy rằng: năm có bốn mùa ...
Nếu sống ở phía Bắc thì cũng còn biết tiết Xuân ấm áp sau Đông, Thu lá rụng nối Hè.
Có bài hát cũ "mùa đông áo đỏ, mùa hạ áo xanh ...". Sợ rằng hỏi trẻ em Pleiku chẳng mấy em biết là tả loài cây khá nhiều ở phố núi. Vì lá chúng quanh năm cứ xanh xanh ...
Rồi còn bài thơ xưa
Hình như ai đó nói đùa
Thiên nhiên Huế chỉ hai mùa mà thôi
Đã Mưa mưa đến thâm trời
Đã Nắng nắng đến đứng ngồi không yên.

Nay càng khác nhiều.
Sài gòn không còn những cơn mưa ngắn đều đặn giữa chiều. Thay vào đó có lần mình thưởng thức mấy ngày đêm mưa dầm không dứt giữa Sài thành. Như thể vì người Huế xưa, nay hành phương Nam nhiều quá chăng?
Hôm nay đi Dung Quất. Nắng cứ như giữa hè vậy. Tối về thấy chị Chuồn giật tít "Mùa rớt", rằng Hạ rớt lại trong Thu.

Xem ra khái niệm bốn mùa đã xa lại ngày mỗi xa (?!). May ra còn đọng lại trên tên hiệu các quán kem rất teen (!?).

Nhớ bốn mùa thực sự của miền ôn đới nơi mình từng du học ...

Còn điểm này ghi nhận sự chuyển mùa: xe về đến Đà nẵng trong màn tối của thành phố chậm lên đèn. Giống ngày xửa ngày xưa của ông cha:
Đêm tháng Năm chưa nằm đã sáng
Ngày tháng Mười chưa cười đã tối.
Gần hết tháng 9 (Giáp Tuất) rồi ...

P/S: Tình cờ chat, bạn Xương Rồng cũng nhắc câu này, rằng trời mau tối ... (Câu này viết theo yêu cầu, hihi.)