Lâu rồi mình không "bình loạn" về các sự kiện vẫn xảy ra ở xứ ta.
Cũng tại dàn đồng ca báo chí hoành tráng quá nên chỉ còn nước che mắt bịt tai đặng bảo toàn con ngươi cùng lỗ nhĩ.
Không nói không phải sợ người chê, bảo cứ "bới lông tìm vết". Bởi lông thì ít như cây rừng mà vết thì nhiều như rác đô thị. Nào phải bới với tìm.
Không viết không phải ngại người cười, rằng "vạch lá tìm sâu". Nếu được như rau quả xứ này, ngâm nước muối 7 ngày chưa dám ăn. Bảo vạch tìm chi ra nổi?
Nhưng nghĩ rằng, mình xả xì trét đầy ra đây, lỡ ai đi ngang đọc phải thì mình rửa hoài không hết tội.
Nhớ câu "gạn đục khơi trong". Chỉ e bùn đỏ bô xít tràn qua, biết lấy chi mà khơi với gạn.
Nên bữa hôm đại ca Nhật gọi điện, nói anh đi qua nhà (blog) chú, thấy chú viết thế thì bao giờ mới khá được? Ấy là chê mình chúi vô cổ văn, khác nào "đà điểu rúc đầu vào cát".
Hôm nay chợt nghĩ buồn cười mà xuất đôi dòng "thời sự" vậy.
Chả là đọc báo, nghe ti vi, vẫn rầm rộ lễ hội hoa anh đào. Chắc không ít người cũng chột dạ mà cười thầm như mình. Bởi lễ hội năm ngoái còn nhớ, mà đường hoa mới đây cũng chưa quên.
May dàn đồng ca "lề bên phải" đồng thanh ca rằng, rằng đừng có lo. Có ông liệng tý sang "lề bên trái", bảo trung bình gần 2 nhân mạng (cảnh sát + bảo vệ) chung sức giữ 1 cành hoa.
Thế thì yên tâm rồi. Yên tâm quá rồi. Dân ta phen này không văn hóa cao sao được? Nên mới dám mạnh dạn gõ cái ẻn này.
Nhưng (đời bao giờ cho hết chữ "nhưng") gõ xong rồi lại thấy lo lo. Nhỡ có thằng ngoại bang nào cắc cớ hỏi, hỏi rằng "xứ mày có lễ hội cảnh sát hả?".
Thì biết trả lời thế nào?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét